Nghe thấy lời này của ông cụ Quý, Triệu Kế Hồng cười lạnh lùng nói: “Ông cụ Quý, không thể nói như vậy được đâu, ở Thiên Sơn ngày hôm đó, cậu Tiêu uy phong tới độ nào?”
“Cả Hoa Quốc, có ai không biết cậu Tiêu vô địch thiên hạ? Nếu như chúng tôi tự ý ra tay thì không phải sẽ làm cho cậu Tiêu mất hứng hay sao?”
“Vả lại, cả chặng đường mà cậu Tiêu đi qua, có lần nào không phải chém giết ngược dòng? Chẳng qua chỉ là một Nhân Hoàng mà thôi, cậu Tiêu sẽ thật sự để tâm tới ông ta hay sao?”
Triệu Kế Hồng nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ông ta không tin Sáng Thế Hạo Thiên sẽ còn giúp Tiêu Chính Văn thêm lần nữa, còn về Hận Thiên thì đã bị huyết tộc triệu hồi về từ lâu, đối diện với cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, Tiêu Chính Văn chắc chắn chỉ còn đường chết!
“Theo tôi thấy, cậu Tiêu vừa hay có thể mượn trận chiến này để nêu cao tên tuổi, thử hỏi có ai trong số mấy người từng nghe nói tới chuyện cảnh giới Nhân Vương giết chết cảnh giới Nhân Hoàng? Nếu như cậu Tiêu có thể giết chết Haig, vậy thì chẳng phải sẽ trở thành người đầu tiên từ xưa tới nay hay sao?”
“Không sai, lỡ như chúng tôi làm hỏng chuyện tốt của cậu Tiêu, sau này cậu Tiêu truy cứu ra, ai mà gánh nổi trách nhiệm này cơ chứ?”
Mấy người Thiên Hà Đạo Quân cũng đồng loạt lên tiếng, lạnh lùng chế nhạo.
Hứa Văn Long cũng cười khẩy nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926617/chuong-3355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.