Đối mặt với sự tức giận của những cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng, trong lòng Bạch Chiến Sinh ít nhiều cũng có chút kinh hãi.
“Ông Bạch quả nhiên công chính liêm minh. Để lấy lại công bằng cho người dân Long Kinh mà đã tự tay đánh gãy chân con trai nối dõi của cao nhân cảnh giới Nhân Hoàng ở Tung Sơn.
“Mọi người, những gì ông Bạch làm chính là tấm gương mẫu mực”,
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt Bạch Chiến Sinh lúc đỏ lúc trắng bệch, cũng không biết những tràng vỗ tay này của những người có mặt là dành cho Tiêu Chính Văn hay dành cho ông ta.
Nhưng cái nồi này thì ông ta gánh chắc rồi.
Giờ phút này, Bạch Chiến Sinh đã tức giận đến mức không nói nên lời.
Sau khi nở một nụ cười ngượng nghịu với mọi người có mặt, Bạch Chiến Sinh tiến lên một bước, muốn đỡ Triệu Thiên Vũ dậy.
Nhưng ông ta chưa kịp đưa tay ra thì giọng của Tiêu Chính Văn lại vang lên.
“Ông Bạch, e rằng không thể để ông đưa người đi được”.
Cái gì?
Bạch Chiến Sinh suýt nữa nôn ra máu tại chỗ, ông ta đã gánh một chiếc nồi lớn như vậy rồi, Tiêu Chính Văn còn muốn thế nào nữa?
“Cậu Tiêu, ý cậu là gì?”
Bạch Chiến Sinh quay lại và nhìn Tiêu Chính Văn một cách lạnh lùng.
“Theo luật của Hoa Quốc chúng tôi, hắn hiện bị nghi ngờ gây rối trật tự xã hội. Vì vậy, hắn phải được giao cho đội chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926556/chuong-3294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.