Tiếng động lớn đó phát ra từ trong từng tấc đất của núi Côn Luân như thể đang tuyên bố gì với thế giới này.
“Không! Không…”
Lúc này cuối cùng Pháp Thiên cũng cảm thấy sợ hãi, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền nát khiến nỗi sợ của ông ta càng tăng lên, đôi mắt vô thần nhìn Lôi Hải đáng sợ đó.
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn đánh một cú vào mặt Pháp Thiên khiến ông ta rơi từ trên cao xuống.
Đồ Thiên ở bên cạnh vừa xoay người định bỏ chạy lại bị Tiêu Chính Văn đánh trúng vào sau lưng. Ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, nửa người Đồ Thiên lập tức nổ tung.
Máu chảy dọc xuống theo vết thương của Đồ Thiên, nhưng lúc này ông ta lại không hề để tâm đến vết thương trên người mình.
“Chẳng phải các ông nói muốn khiến Tiêu Chính Văn tôi chết không nơi chôn thân sao?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn lại đánh một cú vào người Đồ Thiên, chỉ nghe tiếng xương cốt gãy nát, cột sống của Đồ Thiên bị Tiêu Chính Văn đánh gãy.
Cơ thể Đồ Thiên rơi xuống đập mạnh xuống chỗ Pháp Thiên, lúc này Pháp Thiên vừa bò dậy lại bị Đồ Thiên đập vào người ngã xuống lần nữa.
“Chẳng phải các ông nói muốn giết hết tất cả bạn bè người thân của tôi sao? Bây giờ giết được một người tôi xem thử”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn tiến một bước đến gần Pháp Thiên và Đồ Thiên, vươn tay ra túm lấy Pháp Thiên nhấc lên.
“Tiêu Chính Văn, bọn tôi thua thì thế nào? Cậu dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926536/chuong-3274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.