Một vị cao thủ Nhân Vương cấp năm cứ như vậy tan biến thành tro bụi, chết cũng không bằng một con chó!
Còn Tư Mã Minh Húc giống như giẫm chết một con kiến, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn đến ông lão.
“Hắn… Hắn còn điên cuồng hơn Tiêu Chính Văn!”
Một vị thế tử Âu Lục nghiến răng nói.
Bởi vì người bị giết là một vị chủ giáo có quan hệ tốt với gia tộc bọn họ, ông ta cực kỳ nổi tiếng trong các thế gia Âu Lục ở vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí còn được các gia tộc Âu Lục tôn vinh làm thượng khách.
“Ngông cuồng? Hừ, thật kém hiểu biết. Người ta xuất thân từ gia tộc Tư Mã, cho dù các người là giáo chủ lớn ở vùng ngoài lãnh thổ thì cũng không đủ tư cách bắt tay hắn, chỉ có thể quỳ xuống liếm đế giày thôi!”
Một vị thế tử Hoa Quốc chế nhạo, liếc nhìn vị thế tử đến từ Âu Lục kia như một tên nhà quê.
“Quả nhiên, người tộc Tư Mã vẫn ngông cuồng như vậy. Cho dù đến tận hôm nay, người của Âu Lục vẫn thấp kém một con chó trong mắt họ”.
Khổng Thiên Tường nhìn ánh sáng vàng phía xa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Thực ra, trước thời Tiên Đường, tất cả hoàng tộc Hoa Quốc đều có địa vị trung lập ở vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ chỉ coi các thế lực ở Âu Lục là kẻ thấp kém mà thôi.
Trong các thế lực cổ xưa, người Âu lục chỉ có thể đóng vai trò như nô lệ và bia đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926447/chuong-3185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.