Tiêu Chính Văn lại không có hứng thú với mấy lời Trần Nguyệt Nhi nói.
Tiêu Chính Văn không hề hay biết gì về Huyền Thiên Đạo Cung này.
Chỉ cần không làm hại đến lợi ích của người dân Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn cũng lười hỏi.
Hai người Long Nguyệt và Long Hình cùng lúc bị một luồng ánh sáng dần dâng lên thu hút tầm nhìn.
Chỉ thấy một luồng sáng bảy sắc dài vài thước đang dung nhập vào không trung như có trí tuệ, nhờ vào ánh nắng buổi trưa phát ra vầng sáng chói mắt.
Ánh sáng bảy màu liên tục chiếu xuống như đang nhảy múa trong không trung đầy màu sắc rực rỡ.
Ngay cả những người đến hiện trường khác cũng phải dời tầm mắt nhìn sang chứ đừng nói là Long Nguyệt và Long Hình bị thu hút ánh nhìn.
Mặc dù ngoài lãnh thổ từng nói kiếm Thất Thái Hà Quang là vật không may mắn, nhưng thần binh như thế rất hiếm thấy trên thế gian, không ít người vẫn nhìn về phía Khổng Thiên Tường với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Ngoài nhà họ Khổng, các gia tộc khác không xứng có được bảo vật hiếm thấy này.
“Mọi người nhìn kìa, đó chắc là kiếm Thất Thái Hà Quang nhỉ?”
Long Nguyệt chỉ vào một phía, hai mắt trợn to tò mò nhìn về phía không trung.
“Đúng thế, đây chính là kiếm Thất Thái Hà Quang. Điểm hơn người thật sự của thanh kiếm này nằm ở chỗ, thật ra nó là một tia sáng kỳ lạ nhưng lại không có thân kiếm thực chất nên cũng được gọi là Thiên Kiếm”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926387/chuong-3124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.