“Sư muội Tinh Nhi, bảo vật của Thiên Hương Các cũng không dễ kiếm đâu, dù sao cũng là kết quả của bao đời cụ tổ khổ cực làm ăn kinh doanh, cứ thế đưa cho người khác e là không ổn nhỉ?”
“Chắc Lệnh sư cũng sẽ không đồng ý, tôi khuyên sư muội Tinh Nhi, có vài lời vẫn nên suy nghĩ cân nhắc kỹ càng hẵng làm”.
Lương Cảnh Long sầm mặt thầm cảnh cáo.
“Xin lỗi, lúc sắp đi, sư phụ từng dặn tôi đến thế tục mọi chuyện đều để tôi tùy ý sắp xếp, thế nên quyết định của tôi đại diện cho quyết định của sư phụ”.
“Mặc dù tôi chỉ là một phụ nữ yếu đuối, nhưng cũng có thể chịu trách nhiệm về lời nói của mình”.
Hứa Tinh Nhi không hề nể mặt Lương Cảnh Long chút nào, mặt không đổi sắc cãi lại.
Chỉ là cô ta vừa dứt lời, một giọng nói khác lại vang lên: “Sư muội Tinh Nhi, cô nghĩ thấu đáo thật rồi sao?”
Vừa dứt lời, trên bầu trời vô số đóa hương hoa rơi xuống, cùng lúc đó một vầng sáng màu sắc sặc sỡ từ chân trời chiếu đến, một người phụ nữ có vẻ đẹp tuyệt trần đáp xuống đất.
Chỉ thấy người phụ nữ trước mặt mặc một bộ váy dài, làn da trắng như tuyết, đôi mắt như nước mùa thu, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Kính chào sư tỷ Hương Nhi”.
Người phụ nữ áo trắng vừa xuất hiện, Lương Cảnh Long lập tức bước đến chào.
Hứa Tinh Nhi hơi sửng sốt, sau đó cũng nhanh chân bước đến, hơi cúi người nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926382/chuong-3119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.