Dù sao trong số bọn họ, tùy tiện chọn ra một người thì cũng là người của một thế gia lớn mạnh, bọn họ hoàn toàn không coi người thế tục ra gì.
Ngay cả là vua Bắc Lương Tiêu Chính Văn, trong mắt bọn họ, chẳng qua cũng chỉ lũ sâu bọ.
Đi thẳng một mạch lên đình bát giác trên đỉnh núi, Quách Khai mới dẫn Tiêu Chính Văn tới một vị trí khá yên tĩnh ngồi xuống.
Xung quanh đã có rất nhiều người đang nâng ly cạn chén với nhau.
“Anh Tiêu, anh ngồi đây đi, tôi đi một lát rồi trở lại!”
Quách Khai vô cùng khách khí nói.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, ra hiệu Quách Khai cứ đi làm việc của mình đi.
Được sự cho phép của Tiêu Chính Văn, Quách Khai mới quay người bước xuống đình bát giác, đi đón Trần Nguyệt Nhi.
Mãi sau khi ngồi xuống, Long Nguyệt và Long Hình mới cảm nhận được khí tức đáng sợ của những người xung quanh.
Cho dù là chàng trai nhìn chỉ như mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, thì ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn.
Có thể nói, trong gian đình bát giác rộng một mẫu, có không dưới trăm người mà thực lực của ai cũng đều vô cùng khủng bố.
Ngược lại, Tiêu Chính Văn từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng nào, chỉ từ định lực và khí phách của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho Long Nguyệt và Long Hình nhìn đủ.
Tiêu Chính Văn cầm tách trà lên, nhàn nhã uống một hớp trà, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926378/chuong-3115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.