Thiên Hành híp mắt lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.
Không truy cứu sao?
Lời nói của Thiên Hành khiến mọi người há hốc mồm không tin nổi!
Vừa rồi Tiêu Chính Văn ngông cuồng như thế nào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy!
Tính tình của Thiên Hành trở mềm mỏng như vậy từ khi nào thế?
Thực tế đi đến bước đường này, Thiên Hành không có khả năng mềm lòng được.
Nhưng ông ta không thể xác định được Tiêu Chính Văn không có quan hệ gì với vị cao nhân ông ta từng gặp trước kia!
Lỡ như, Tiêu Chính Văn thực sự là con cháu hoặc đệ tử của người đó, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
“Chắc rằng ông đã hiểu lầm một chuyện, tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua cho các ông!”
Tiêu Chính Văn chắp môt tay sau lưng lạnh lùng nói.
Cái gì?
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, ngay cả Thiên Hành cũng choáng váng.
“Tôi vốn niệm tình cậu thiên phú hơn người, muốn tha cho cậu một con đường sống nhưng đáng tiếc cậu lại không biết tốt xấu, cậu thật sự cho rằng chúng tôi sợ cậu sao?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Thiên Hành đột nhiên rút thanh kiếm trong tay ra, vung một đường đẹp mắt trong không trung, vô số tia ánh sáng sắc bén tản ra xung quanh, trong chớp mắt đan dệt thành một màn võng kiếm!
Màn vòng kiếm này bao trùm hoàn toàn đất trời trong bán kính trăm dặm!
Hiển nhiên, Thiên Hành đã mất kiên nhẫn, cho dù sau này có bị vị cao nhân đó xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926146/chuong-2883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.