Nhận thức là thông qua bản chất của chính nó để từ từ cảm nhận!
Mà nội dung trong Thiên Cực Bát Môn lại hướng người ta tìm hiểu về trạng thái tồn tại của nguyên khí, điều này đã đi chệch hướng so với ý định nhận thức ban đầu.
“Cậu Tiêu quả là cao nhân!”
Lý Chính Đạo khẽ gật đầu.
Thực ra cụ ta cũng đang kẹt ở điểm mấu chốt của nguyên khí, nhưng sau khi nghe Tiêu Chính Văn nói xong, dường như đã ngộ ra điều gì đó.
Thì ra những gì cụ ta theo đuổi suốt bấy lâu nay đều là sai lầm.
Vì vậy, cảnh giới của cụ ra mãi vẫn không tăng, thực lực càng khó tiến bộ.
“Không dám, chỉ là chút cảm nhận mà thôi!”
Tiêu Chính Văn thờ ơ xua tay.
Động tác này càng khiến Lý Chính Đạo kinh ngạc.
Lẽ nào Tiêu Chính Văn đã đạt đến cấp bậc cao hơn rồi sao?
“Cậu Tiêu, cảm ơn cậu đã chỉ điểm. Hôm nay tôi thất lễ quá! Để xin lỗi cậu Tiêu, nhân tiện cảm ơn cậu đã chỉ điểm, hay là hôm nay chúng ta cùng no say một bữa, cậu thấy được không?”
Lý Chính Đạo xóa đi vẻ mặt u ám, nở nụ cười tươi nói.
Sau khi vào thánh vực, Lý Chính Đạo đã đi dạo khắp nơi, cũng được nếm thử vài nhà hàng ngon.
Mà cụ ta và Tiêu Chính Văn đều chưa ăn tối, cho nên cụ ta muốn nhân cơ hội này để gần gũi với Tiêu Chính Văn hơn.
“Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Tiêu Chính Văn cười nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926116/chuong-2853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.