Khí thế của bậc đế vương hoàn toàn khác với sát khí hay hòa khí, đây là một thứ có thể so sánh được với vận khí.
Thanh kiếm còn chưa được rút ra khỏi vỏ, Ngụy Quốc Đào đã cảm thấy ớn lạnh.
Điều này đủ cho thấy thứ mà Chu Thụy Chân tặng thực sự là một thanh kiếm quý!
“Đây quả thực là một thanh kiếm tốt. Nếu thật sự là thứ mà Hồng vạn tuế từng dùng, thì tôi đây cũng không dám nhận!”
Ngụy Quốc Đào nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, hai mắt phát sáng nói.
Thật ra Ngụy Quốc Đào rất muốn lập tức mang thanh kiếm này về, nhưng dù sao cũng là thứ được Hoàng đế Hồng Vũ dùng qua, nhà họ Chu cũng coi nó như một bảo vật!
Cái gọi là quân tử không cướp đi thứ người ta yêu, thật ra cũng không phải là không thể lấy đi thứ người ta yêu thích mà là lấy đi rồi nhưng không để người ta ghi hận!
“Ồ? Tại sao không nhận?”
Chu Thụy Chân cau mày hỏi.
Ngụy Quốc Đào ngượng ngùng cười nói: “Thế tử Chu, đây là bảo vật của nhà họ Chu. Tôi một người nhà họ Ngụy không công không thể nhận lộc, món quà này quá quý giá!”
Nghe vậy, Chu Thụy Chân ngẩng mặt cười lớn: “Ông Ngụy, ông quá lời rồi, nhà họ Chu chúng tôi có rất nhiều bảo vật thế này, dù sao năm đó Hồng Vũ vạn tuế cũng là Thiên Tử trên lưng ngựa!”
“Thanh kiếm này chính là nhân chứng cho tình hữu nghị của nhà họ Chu và nhà họ Ngụy! Dù thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926111/chuong-2848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.