Hơn nữa, một vài thế tử ở Âu Lục sống ở đây mấy chục năm cũng đã có con cháu.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn đi đâu?”
Tài xế taxi cười hỏi.
“Quán bar Nguyệt Sắc!”
Tiêu Chính Văn thờ ơ đáp.
“Được!”
Tài xế lập tức khởi động xe.
Vừa đi, tài xế vừa ngậm ngùi nói: “Ôi, xem ra thánh vực đã không còn thích hợp cho những người bình thường như chúng ta sinh sống nữa rồi. Có lẽ không bao lâu nữa, cả thánh vực sẽ biến thành một bãi chiến trường lớn, anh có nghĩ vậy không?”
Tieu Chính Văn mỉm cười, bình tĩnh nói: “Kỳ thực nơi này vốn ngăn cách với đời thường, nếu không phải vì vận khí của Âu Lục thì tôi tin rằng nơi này đã trở thành bồng lai tiên cảnh rồi!”
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, tài xế cười khổ nói: “Nói thật, gia đình chúng tôi đã sống ở đây hàng trăm năm rồi!”
“Nếu phải đột ngột rời khỏi đây, tôi thực sự không biết mình có thể thích ứng với thế giới bên ngoài hay không!”
Lời nói của tài xế mang theo sự phàn nàn. Chính những võ giả trong giới thế tục đã phá vỡ sự bình yên vốn nên thuộc về bọn họ!
Nhưng thế giới chính là như vậy, mạnh được yếu thua!
Kẻ yếu chỉ có thể nghe theo, còn kẻ mạnh mới có quyền lựa chọn.
“Thực ra dù đi đến đâu thì cũng sẽ vậy thôi. Từ khi linh khí khôi phục, giới thế tục cũng không khác gì ở đây. Thế giới luôn có luật rừng, chỉ là rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926072/chuong-2809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.