Vào khoảnh khắc cuối cùng, Hoa Sơn cũng muốn nhận sai, chỉ là Xung Tiêu Tử vẫn chưa kịp nhận sai thì cả Hoa Sơn đều đã bị giết sạch!
Hằng Sơn thì càng không cần phải nói, bị một nhát kiếm của Tiêu Chính Văn chém đứt ngọn núi chính, lúc này hối hận có tác dụng gì sao?
Dù là thiên thần giáng thế thì cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi!
Thế nhưng Tung Sơn thì khác, Tiêu Chính Văn vẫn chưa giết tới Tung Sơn, cũng có thể nói, Tung Sơn vẫn còn một con đường sống!
“Rõ! Đệ tử lập tức tới Long Kinh nhận tội!”
Một người đàn ông trung niên tiến lên trước một bước, chắp tay nói với ông lão rồi lập tức quay người chạy ra khỏi đại điện!
Mãi tới khi người đàn ông trung niên đi xa rồi, ông lão đột nhiên lớn tiếng hô lên với Tiêu Chính Văn đang tiến về phía Tung Sơn: “Thưa vua Bắc Lương, Đới Hách Sinh của Tung Sơn đã tới Long Kinh nhận tội!”
“Vẫn mong vua Bắc Lương giơ cao đánh khẽ!”
Giọng nói của ông lão vang vọng khắp cả nước, ngay lập tức, những người trong võ tông vẫn còn đứng một bên quan sát bỗng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Đúng, còn đứng xem cái quái gì!
Hằng Sơn và Hoa Sơn đều bị tiêu diệt rồi!
Mau!
Ngay lập tức, cả võ tông chợt trở nên nhốn nháo, vô số tông môn đồng loạt cử người tới Long Kinh nghe theo sự xử phạt của Tiêu Chính Văn!
“Thưa vua Bắc Lương, Lạc Hà Tông đã cử thủ lĩnh tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925977/chuong-2714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.