Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn không hề tỏ ra lo lắng hay căng thẳng, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nụ cười nhạt.
“Tiêu Chính Văn, nếu tôi là cậu thì đã buông bỏ phản kháng, nhận tội chịu thua với Kiếm Tiên Thiên Sơn rồi”.
Lúc này một giọng nói vang lên từ bên Hằng Sơn.
Giọng nói này vang lên khắp cả nước, một ông lão tóc bạc bên Hoa Sơn bật cười nói: “Tiêu Chính Văn, năm đại danh sơn muốn cướp lấy quyền hành của Hoa Quốc, muốn giẫm đạp giới chính trị dưới chân, cậu có thể làm được gì?”
“Đứng trước thực lực tuyệt đối, thằng hề như cậu không có cửa bước qua. Hôm nay tôi phải cho cậu nhận ra cách biệt của Thiên Thần và Nhân Vương”.
Kiếm Tiên Thiên Sơn cười khẩy, lại đánh về phía Tiêu Chính Văn lần nữa.
“Haizz! Thế Tử, lẽ nào nhà họ Lý tôi không xin tha cho cậu ta thật sao? Nhìn cảnh tượng này, chắc là cậu ta đã không thể kiên trì được lâu nữa đâu”.
Ông lão nhà họ Lý đó vẫn không nhẫn tâm nói.
Lý Chính Đạo thở dài: “Biết trước có ngày hôm nay thì lúc đầu sao làm thế? Trước đó khi tôi xin tha cho cậu ta, cậu ta lại không nghe, bây giờ Kiếm Tiên Thiên Sơn đã ra tay, nhà họ Lý khuyên thế nào được nữa?”
“Thế Tử, hay là nhà họ Lý có thể ra tay giúp đỡ, chỉ cần không làm Kiếm Tiên Thiên Sơn bị thương là được”.
Ông lão hơi lo lắng nói.
Thời gian là thứ quá quý giá với Tiêu Chính Văn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925930/chuong-2667.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.