Lúc này Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được chút nguy hiểm.
Dù sao thực lực hiện giờ của anh vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao.
Chỉ cách Bán Bộ Nhân Vương một bước, nhưng sự cách biệt này vẫn là một trời một vực.
Cho dù anh hiểu rõ về trận pháp hơn Lữ Thanh Phong, nhưng anh vẫn không thể thu hẹp khoảng cách quá lớn giữa cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và Thiên Thần.
Lúc này, Lữ Thanh Phong nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tự mãn, khóe miệng nhếch lên giễu cợt nói: “Chỉ cần cậu quỳ xuống nhận lỗi thì hôm nay tôi sẽ suy nghĩ đến việc giữ cho cậu toàn thây!”
Lữ Thanh Phong cho rằng chỉ cần ông ta đánh hết sức thì cuộc chiến hôm nay đã không còn phải thấp thỏm nữa.
Mặc dù đang đối mặt với một người nhỏ tuổi cảnh giới Thiên Thần, Lữ Thanh Phong cũng dùng hết sức để đánh một cú, điều này cũng xem như là nỗi tủi nhục với cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Nhưng chỉ cần giết được đối phương thì ai dám xem thường ông ta?
“Để cho tôi toàn thây sao? Ông không cảm thấy mình vui quá sớm rồi à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp.
Cái gì?
Đã đến nước này mà Tiêu Chính Văn còn dám coi thường ông ta?
Lữ Thanh Phong không khỏi tức giận trợn trừng hai mắt, con ngươi đen láy của ông ta như thể phun ra hai ngọn lửa.
“Này chàng trai, không ai có thể sống sót trong cú đánh sấm sét.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925848/chuong-2585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.