“Sau đó giao hai cây hoa Tử Tiêu cậu lấy được trước đó cho Thiên Sơn chúng tôi bảo quản, tất nhiên chúng tôi cũng chỉ lo lắng hai món đồ này sẽ bị Lữ Thanh Phong cướp mất thôi, mong cậu đừng hiểu lầm”.
“Điều kiện thứ hai là sau này cậu hay nhà họ Quý đều phải nghe theo những gì Thiên Sơn chúng tôi sắp xếp”.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn cũng bị Lạc Trường Sinh chọc giận.
Rõ ràng là cháy nhà đến hôi của!
“Tôi lại có cách khác, không biết hai vị có muốn nghe không?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
“Ồ? Cậu Tiêu cứ việc nói đừng ngại”.
Lạc Trường Sinh híp mắt hỏi.
Gã nghĩ Tiêu Chính Văn đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.
“Đưa tất cả trận pháp của Thiên Sơn đến chỗ tôi, tôi bảo quản thay các ông, tránh cho bị người có tâm tư khác cướp mất, từ nay trở đi Thiên Sơn thuộc quyền của tôi, phải nghe theo lời tôi”.
Gì cơ?
Lạc Trường Sinh và Trần Thiên Tề lập tức nổi giận.
“Cậu thật to gan”.
Hai người đập bàn cùng đứng bật dậy.
“Các ông xem đây là nơi nào, đến lượt các ông giở thói ngang ngược trước mặt tôi sao? Cút!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Cậu dám?”
Lạc Trường Sinh hung hăng trợn mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Mặc dù hiện nay, Thiên Sơn không còn ở đỉnh cao, nhưng bọn họ vẫn có một vị trí quan trọng trong võ tông.
Trong giới thế tục, ai mà không nể mặt Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925834/chuong-2571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.