“Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong cậu hãy rộng lượng bỏ qua”.
Không ngờ ông cụ Quý vừa vào đã xin lỗi, điều này vượt quá ngoài dự liệu của Tiêu Chính Văn.
Thực ra sau khi đám người Quý Thiên Hà xuất phát, trong lòng ông cụ Quý thầm hối hận.
Dù sao đám người Quý Thiên Hà đều đã quen với việc được mọi người tôn kính, một khi Tiêu Chính Văn tỏ thái độ quá lạnh lùng thì hai người bọn họ sẽ không hài lòng.
Nếu hai bên động chân động tay thì hậu quả rất khó lường.
Vì vậy cụ ta mới vội vàng đến đây.
“Ông khách khí quá rồi, mời ngồi!”
Tiêu Chính Văn làm động tác mời ông cụ Quý.
Ông cụ Quý khẽ gật đầu, ngồi xuống ngay đối diện Tiêu Chính Văn.
“Haiz, đều tại tôi ngày thường quá dung túng cho bọn họ, trước khi đi, tôi cũng đã trách mắng Quý Thiên Hà và Quý Hải, đường đường là nhà họ Quý, sao có thể thất lễ như vậy được!”
“Cũng may là cậu có tấm lòng rộng rãi, chắc cũng sẽ không so đo tính toán giống hai người họ!”
Sau khi ông cụ Quý ngồi xuống, cụ ta nói lảng sang chuyện khác, đồng thời cẩn thận quan sát từng động thái của Tiêu Chính Văn.
“Không sao, chắc ông đến đây không phải chỉ để xin lỗi đâu nhỉ?”
Tiêu Chính Văn nói rồi đưa cho ông cụ Quý một tách trà.
Thấy Tiêu Chính Văn chủ động hỏi, ông cụ Quý suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Kỳ thực tôi vẫn đến đây vì chuyện trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925770/chuong-2507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.