Lúc này vừa khéo tới thời khắc mấu chốt, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không dám lơ là dù chỉ một chút!
Chỉ lơ đễnh một chút thì bông hoa Tử Tiêu này sẽ coi như bỏ.
Nghe thấy lời Tiêu Chính Văn nói, Chu Lâm Lâm không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Họ là nhà họ Quý ở Long Kinh đấy, lẽ nào Tiêu Chính Văn chưa nghe đến đại danh của họ sao?
“Ông chủ, họ là người nhà họ Quý ở Long Kinh đấy, không thể để họ chờ lâu quá được đâu!”
Chu Lâm Lâm vội vàng giải thích.
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói: “Dù là ai thì cũng bảo bọn họ đợi đi!”
Chu Lâm Lâm nghẹn họng, chỉ đành quay người trở lại tiền sảnh, truyền đạt lại những lời Tiêu Chính Văn vừa nói cho Quý Thiên Hà.
Không đợi Quý Thiên Hà lên tiếng, người giúp việc nhà họ Quý bật cười lạnh lùng, nói: “Hừ, thật sự coi bản thân là nhân vật ghê gớm lắm à?”
Quý Thiên Hà khẽ ho một tiếng, nói: “Quý Hải, đừng ăn nói linh tinh! Lui xuống!”
Nghe thấy lời trách mắng của Quý Thiên Hà, Quý Hải không cam tâm lùi sang một bên.
Thật ra trong lòng Quý Thiên Hà cũng cực kỳ không thoải mái.
Ban nãy bọn họ đã tự báo tên tuổi rồi, theo lý mà nói thì dù đối phương đang có chuyện quan trọng cỡ nào cũng phải lập tức chạy ra đón tiếp mới phải!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, thẳng thừng mặc kệ bọn họ chờ trong đại sảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925753/chuong-2490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.