Xung quanh thậm chí ngay cả dấu vết của một tia máu cũng chẳng có.
Mấy nhân viên cũng tuyệt nhiên không nhắc đến cảnh tượng vừa xảy ra ban nãy.
Tiêu Chính Văn cũng không bận tâm, chỉ hỏi qua xem trong tiệm có phát sinh chuyện lớn gì hay không, sau khi mọi người cùng đồng thanh nói không có vấn đề gì thì Tiêu Chính Văn mới trở ra sân sau.
Ngược lại sau khi Trần Hân về nhà thì Trần Thiên Quốc đang bày ra vẻ mặt u ám ngồi trên sô pha.
Thấy Trần Hân trở về, Trần Thiên Quốc nói bằng giọng điệu nghiêm khắc: “Hân Hân, kể từ ngày hôm nay con không được tới tiệm ngọc đó làm việc nữa!”
“Cái gì? Bố, con đã nói với bố bao nhiêu lần rồi, giữa con và anh Tiêu hoàn toàn trong sạch! Con chỉ ghét tên Trương Lăng Phong kia thôi!”
“Vả lại, anh Tiêu người ta đã có vợ con rồi! Hơn nữa bố cảm thấy vẻ ngoài của con gái bố sánh được bằng chị Vy Nhan sao?”
Trần Hân bĩu môi, hậm hực nói.
“Hừ! Ghét Trương Lăng Phong? Con biết Trương Lăng Phong có bối cảnh như thế nào không? Cậu ta là con trai nối dõi của cường giả Bán Bộ Nhân Vương! Dù là điểm nào thì cũng mạnh hơn rất nhiều so với tên họ Tiêu kia!”
“Ngoài ra, tên họ Tiêu với đứa họ Khương kia chẳng qua chỉ là muốn lừa con làm không công cho bọn họ mà thôi, con cho rằng bọn họ thật sự có bối cảnh gì ghê gớm lắm sao?”
“Bây giờ linh khí phục hồi, võ tông đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925692/chuong-2429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.