Từ trước đến nay Trần Hân luôn là người ngoan hiền.
Nhưng từ khi làm việc cho cửa hàng đồ ngọc dường như Trần Hân đã thay đổi thành một người khác.
Mỗi ngày đi sớm về muộn, đôi khi còn ở lại trong cửa hàng đồ ngọc.
Điều này khiến Trần Thiên Quốc không thể nhịn được nữa.
Tin tức Trương Lăng Phong chịu cú sốc ở núi Đại Lương vào mấy ngày trước đã truyền đến, Trần Thiên Quốc đã không chỉ một lần dặn dò Trần Hân nhất định phải nhanh chóng đến thăm cậu Trương.
Nhưng Trần Hân cứ lấy lý do công việc bận rộn không đi thăm Trương Lăng Phong.
“Bố, con đang làm cho cửa hàng đồ ngọc thì có làm sao? Chẳng phải bố thường nói với con để con học hỏi chút kinh nghiệm sao? Con làm thế có gì sai?”
Trần Hân không phục nói.
“Cái gì? Có gì sai! Đêm không về nhà là chuyện mà một cô gái như con nên làm à?”
“Còn nữa, bố nghe nói ông chủ cửa hàng đồ ngọc đó là một gã chơi bời trác táng trêu hoa ghẹo nguyệt. Đã có vợ rồi mà còn tuyển nhiều cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ như thế”.
“Con phải tránh xa loại người này, biết chưa?”
Trần Thiên Quốc tức giận quát.
“Bố, bố nói gì cơ? Buổi tối con không về là ở lại tiệm để học cách phân biệt ngọc thật, ngọc giả với chị Vy Nhan, sao… sao bố có thể nói con gái ruột của bố như thế”.
Trần Hân oan ức đến mức ngân ngấn nước mắt.
“Dù…”
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925671/chuong-2408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.