Thật ra, tin tức phát hiện một đóa hoa Tử Tiêu ở núi Đại Lương vừa truyền đi đã có rất nhiều người bình thường biết được tin này trước.
Nhưng nhiều đội thám hiểm cũng chỉ dám vây quanh núi Đại Lương dò thám tình hình mà thôi, không dám leo lên núi.
Từ sau khi linh khí khôi phục, thú dữ trong núi tăng lên rất nhiều, ngay cả kích thước của các thú dữ như sư tử, hổ cũng tăng lên không chỉ gấp đôi.
Hơn nữa ngay cả gấu đen trong núi cũng hung dữ hơn.
Trước đây người bình thường chỉ cần mang theo súng, vài người lập một nhóm là có thể tùy ý vào núi.
Nhưng bây giờ trừ khi có tổ chức quân đội chính quy, nếu không lên núi là tương đương với việc nộp mạng!
Dù là quân đội chính quy cũng sẽ thường xuyên bị thú dữ tấn công, trở thành thức ăn trong miệng thú dữ.
Không lâu trước đó, một đoàn của Âu Lục sau khi đi vào một ngọn núi lớn thì mất tích luôn.
Mãi đến một tháng sau mới tìm được thi thể của họ bằng máy bay không người.
Cả một đoàn người bị ba con hổ ăn thịt, đúng là thảm không nỡ nhìn.
Từ sau khi chuyện này được truyền ra, dù là quân đội cũng cố ý tránh những nơi rừng rậm đó chứ đừng nói là người bình thường.
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn vực sâu núi Đại Lương, vỗ vai Lục Thiên Lăng nói: “Được rồi, các anh cứ đợi tôi ở đây, một mình tôi vào đó”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925657/chuong-2394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.