Mà ở trong mắt hắn, khắp người Tiêu Chính Văn, ngay cả một chút khí tức nên có của cao thủ cũng chẳng có, điều này nói lên rằng đối phương chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi!
“Thằng ranh, mày nói đi, mày muốn…”
Vào lúc anh Từ cao ngạo siết tay thành nắm đấm, quan sát Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt giễu cợt, chuẩn bị cho anh một đòn chí mạng.
Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu lại ngắt lời: “Ý của anh là Vân Kiếm Các Thiên Sơn mấy người có thể tuỳ ý định đoạt sự sống chết của người khác sao?”
Nghe thấy câu hỏi này của Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đều phá lên cười.
Anh Từ vừa cười vừa lắc đầu lia lịa, nói: “Thằng ranh, đắc tội với Vân Kiếm Các Thiên Sơn đồng nghĩa với việc mày đã được lĩnh giấy chứng tử rồi đó! Giết mấy người bình thường như mày chỉ giống như giẫm chết một con rệp mà thôi!”
“Mạng của mày không đáng tiền, tao…”
“Bốp!”
Hắn vẫn chưa nói hết câu thì cả người đã bay ra xa hơn chục mét, đập mạnh vào một trụ đá bên trong khách sạn!
“Rầm!”
Khi cơ thể của anh Từ nặng nề ngã xuống đất, ngay cả mặt đất lát bằng đá cẩm thạch cũng lún xuống thành một cái hố lớn hình người!
“Mày…”
Anh Từ đỏ mặt tía tai, mở to hai mắt với vẻ không cam tâm nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.
Nhưng một giây sau, máu tươi đã phun ra từ trong khoang miệng hắn, chết không kịp ngáp!
Nhìn thấy cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925653/chuong-2390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.