Mấy năm nay Tiêu Chính Văn sống ẩn dật, nên không có ý định xen vào chuyện của thiên hạ.
Nhưng không ngờ đệ tử danh sơn bây giờ lại dám kiêu căng làm bừa đến vậy.
“Ôi! Còn có thể thế nào được chứ! Người ta tùy ý viện cớ, nói trả thù môn phái gì đó, chuyện này cũng coi như kết thúc!”
Nói đến đây, Lục Thiên Lăng hướng ánh mắt ra ngoài cửa xe, nói: “Haiz, nói thật, tôi thật sự rất nhớ vua Bắc Lương!”
“Ít nhất lúc đó, dù là võ tông hay là danh sơn thì đều phải tuân thủ pháp luật!”
“Đúng vậy, lúc đó, ngay cả thủ lĩnh của mấy đại danh sơn cũng phải cư xử đúng mực!”
Người tài xế cũng không phục nói.
Lục Thiên Lăng khẽ xua tay ngắt lời: “Thôi, đừng nhắc đến những chuyện này nữa. Chúng ta hãy nhanh chóng tìm một nơi nào đó dừng chân, cho dù có xem được gì hay không thì chúng ta vẫn phải ăn no ngủ đủ!”
Tài xế gật đầu rồi lái xe đến một thị trấn nhỏ cách đó vài cây số.
…
Lúc này, trong một khách sạn sang trọng, một cậu chủ trẻ tuổi đang dựa vào ghế số pha nghe mấy người nam nữ trẻ báo cáo.
Hắn tên Lạc Thiên Tề, là một trong số những đệ tử của Thiên Lăng Tử.
Còn những người nam nữ trẻ xung quanh là thuộc hạ của hắn.
“Cậu chủ Lạc, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa!”
Một người thanh niên trẻ trong số đó cung kính báo cáo Lạc Thiên Tề.
“Ừ, lần này nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925644/chuong-2381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.