“Tiêu Chính Văn, cậu tự tin quá đấy, có những người không phải là người cậu có thể chọc vào đâu”.
“Hôm nay, tôi phải lấy máu của cậu để tế kiếm”.
Nói rồi, một thanh kiếm dài kết cấu đơn giản bay thẳng từ Hán Cung lên trời bị Hadley siết chặt trong lòng bàn tay.
Giọng nói của Hadley truyền ra xa hàng trăm cây số, cả Âu Lục đều có thể nghe rõ tiếng của lão.
Chỉ một câu mà đã có uy lực như thế, có thể thấy thực lực của Hadley mạnh đến mức nào.
Hơn nữa còn chưa dứt lời, Hadley đã giơ kiếm đánh tới.
Lão vung kiếm lên, bầu trời liên tục phát ra tiếng sấm, như thể ngay cả đất trời này cũng đang trợ sức cho lão.
Thấy một luồng sáng màu tím như bể nước chém về phía mình, Tiêu Chính Văn bèn rút kiếm Tần Vương ra.
Ngay khi kiếm Tần Vương vừa ra khỏi vỏ, có một luồng hơi thở quân vương giáng trần bao phủ lấy cả bầu trời Âu Lục.
“Thanh kiếm này của tôi cũng rất thích uống máu”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn cũng vung kiếm ra.
“Ầm!”
Một tiếng động cực lớn, kinh thiên động địa vang lên, bầu trời phát ra âm thanh rúng động như thể sắp nứt ra làm đôi.
Ngay cả nước biển bên dưới cũng dâng trào theo âm thanh này.
“Cậu là người đầu tiên có thể đỡ được kiếm của tôi, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi”.
Mặc dù Hadley hơi bất ngờ, Tiêu Chính Văn còn trẻ như thế mà đã có thể đỡ được nhát kiếm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925621/chuong-2358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.