Đúng lúc này một ông lão vội vàng chạy vào trong đám người nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, xin cậu hãy nể tình Hồng Học phạm lỗi lần đầu mà tha cho ông ta một mạng”.
“Hơn nữa ông ta còn là viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn, nếu cứ giết ông ta ở đây thì quả thật… mặt mũi Thiên Sơn rất khó coi, cũng không có lợi cho sự hòa thuận của giới chính trị và năm đại danh sơn”.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhíu mày nói: “Ồ? Cho hỏi ông là ai đấy?”
Ông lão vội bước đến chắp tay nói: “Tôi… Đồng Thiên Thư, trưởng lão chấp sự học viện kiếm thuật Thiên Sơn, mấy ngày trước viện phó Trương xuống núi, tôi chưa thể đi theo kịp lúc nên mới có chuyện viện phó Trương tin và nghe theo lời kẻ xấu…”
Ông lão còn chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn lạnh lùng ngắt lời: “Ồ? Nghe lời kẻ xấu? Nếu hôm nay không phải tôi đến đây, không biết nhà họ Lãnh có thể được đòi lại công bằng hay không?”
“Người Thiên Sơn các ông tùy tiện cưỡng ép dân lành trên đường, đây là chuyện mà mọi người trong giới võ thuật nên làm sao? Lẽ nào người của mấy đại danh sơn đều có gia giáo này hả?”
“Chuyện này…”
Đồng Thiên Thư bị mấy câu của Tiêu Chính Văn làm cho nghẹn họng.
Quả thật như Tiêu Chính Văn nói, nếu không có Tiêu Chính Văn thì hôm nay cháu dâu của nhà họ Lãnh chắc chắn sẽ bị dẫn đi.
Còn khách mời ở đó cũng đừng hòng sống sót.
Đây chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925491/chuong-2228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.