Thế nhưng, Ahexangin lại không hề nhìn ông ta lấy một lần!
Trong lòng cường giả ở cảnh giới Thiên Thần đã không còn cảm giác buồn vui từ lâu.
Trong mắt bọn họ, cảnh giới, thực lực, tuổi thọ mới là số một, còn về tình thân thì sớm đã bị bọn họ coi nhẹ!
Bất cứ ai trải qua nghìn năm lịch sử đều sẽ bởi vì thời gian quá lâu dài mà trở nên lạnh lùng vô cảm!
“Tiêu Chính Văn, cậu khó mà tưởng tượng nổi đại đế Ahexangin lại còn trên đời này nhỉ! Giống như những gì tôi đã nói, những điều thần bí của Âu Lục đâu phải là thứ mà một người thanh niên Hoa Quốc như cậu có thể đoán hết được?”
“Nếu như cậu ở lại Hoa Quốc, tôi tin rằng cậu vẫn còn cơ hội ngồi ngang hàng với mấy người chúng tôi, thế nhưng giờ chắc chắn là cậu khó lòng sống sót rời khỏi nơi này!”
Vua Lion cao ngạo lên tiếng.
“Muốn trách thì chỉ có thể trách cậu hung hăng ngạo mạn, mặc dù Hoa Quốc rất mạnh, thế nhưng Âu Lục cũng chẳng phải chỉ toàn kẻ yếu, mấy trăm năm nay, Hoa Quốc còn chẳng có ai dám xâm phạm tới Âu Lục thêm nữa!”
“Dù hiện nay cậu là người tài ba nhất trong lớp thanh niên của Hoa Quốc, nhưng đấy cũng chỉ là ở Hoa Quốc mà thôi! Cậu không nên khiêu chiến với cả Âu Lục!”
Vua Arthur cũng lên tiếng.
Bốn cường giả Thiên Thần tụ họp tại nơi này, cảnh giới của người nào cũng đều cao hơn Tiêu Chính Văn một bậc, hôm nay Tiêu Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925409/chuong-2146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.