“Vua Bắc Lương, chúng tôi đều nghe lời vu cáo của kẻ xấu nên mới tới đây hỏi tội, cầu xin anh, hãy tha cho chúng tôi!”
“Vua Bắc Lương, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn vợ con, xin cậu hãy tha cho tôi!”
“Tôi sai rồi, tôi không bao giờ dám gây sự với cậu và vợ cậu nữa, từ giờ trở đi tôi sẽ ẩn cư trên núi, không bao giờ chạy lung tung nữa!”
Cả đám người quỳ xuống rạp xuống đất, liên tục dập đầu nhận tội, khóc tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nói với Khương Vy Nhan: “Vy Nhan, em có nghĩ nên tha cho bọn họ không?”
Ngay khi nói những lời này, Đoàn Hải Long đang sốt ruột chờ đợi bèn đổi hướng quỳ, soạt một cái quỳ ngay trước mặt Khương Vy Nhan, bắt đầu dập đầu.
“Không thể!”
Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng nói ra hai từ này.
Cả đời này Khương Vy Nhan không bao giờ quên được cảnh tượng vừa nãy!
Đại trưởng lão bị đánh gãy tay, chỉ liếc nhìn Đoàn Hải Long mà cũng bị huỷ cả đôi mắt!
Mấy người này đều là loại người vô cùng tàn ác!
Không phải do Khương Vy Nhan tàn nhẫn, mà là đối tốt với kẻ xấu chính tàn ác với mình!
Nếu không phải Tiêu Chính Văn tới kịp lúc thì cô hiểu rõ mạng sống của hai đứa con Tiêu Chính Văn, thậm chí cả Đại trưởng lão, trưởng lão tông miếu, Độ Thiên Chân Nhân và tất cả đệ tử của Thiên Kiếm Tông đều sẽ chết!
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925237/chuong-1974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.