Lúc này, so với cơn bão ngầm ở Giang Trung thì ở Long Kinh yên bình hơn nhiều.
Trong Long Các, một mình Thiên Tử ở trên tầng cao nhất của Thiên Tử Các, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã không còn nữa, Hoa Quốc phải tìm một nhân vật khác để thay thế Tiêu Chính Văn.
Liễu Thanh đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn này.
Ít nhất, dù về thực lực hay về cảnh giới, Liễu Thanh đều không đủ để gây áp lực với các nước khác!
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên bay xuống.
“Ai?”
Thiên Tử đột nhiên quay lại, quát lớn, đồng thời vươn tay định rút kiếm ở thắt lưng ra.
“Thiên Tử, là tôi!”
Hả?
Nghe thấy giọng nói này, Thiên Tử thấy vô cùng quen thuộc.
Tiêu… Tiêu Chính Văn?
Trong đầu nghĩ đến cái tên này, Thiên Tử không khỏi rùng mình!
Cậu… Cậu là người hay ma?”
Thiên Tử vừa nói vừa lùi về phía sau vài bước, chăm chú quan sát, là Tiêu Chính Văn thật.
Chỉ là Tiêu Chính Văn lúc này dường như hơi khác so với Tiêu Chính Văn trước đây.
Khí chất cũng có biến hóa rõ rệt.
Tiêu Chính Văn lúc trước mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm, còn Tiêu Chính Văn lúc này lại cho người ta cảm giác thâm sâu.
“Thiên Tử, trên đời này làm gì có ma, lúc xuống núi tôi mới biết chuyện quốc tang, nhưng thật may là tôi vẫn chưa chết!”
Tiêu Chính Văn mỉm cười.
“Chưa chết?”
Thiên Tử sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925217/chuong-1954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.