Tiêu Chính Văn như cảm nhận được có thứ gì đó đang gọi mình.
“Thịch thịch thịch!”
Tiêu Chính Văn gần như có thể nghe rõ mỗi một tiếng tim đập của mình.
Nhìn đàn tế dưới đất, Tiêu Chính Văn nhíu mày, mối liên hệ giữa sinh tử tuyệt đối không đơn giản như bản thân tự sát.
Mỗi một khe rãnh trên mặt đất đều dẫn đến cá âm dương đang xoay tròn, còn một mặt trong đó của cá âm dương đã biến thành màu trắng.
Một mặt khác chắc là màu đỏ.
Màu đỏ là màu của máu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Văn rút con dao quân đội năm cạnh ra đâm vào cổ tay mình.
Nhưng ngay sau đó ngay cả Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.
“Keng!”
Sau khi con dao quân đội năm cạnh đâm vào cổ tay lại phát ra tiếng va chạm của kim loại, Tiêu Chính Văn không khỏi nhìn cổ tay của mình, chỉ thấy con dao quân đội năm cạnh đâm ra có một điểm màu trắng trên cổ tay.
Đừng nói là chảy máu, ngay cả da cũng không bị đâm thủng.
Hả?
Tiêu Chính Văn không ngờ cơ thể mình lại có sự thay đổi lớn đến thế, lẽ nào là vì thử thách của Lôi Hải đó sao?
Đúng lúc này, một luồng sáng trắng chiếu thẳng lên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, khi luồng sáng đó chiếu xuống, quanh người Tiêu Chính Văn bắt đầu chảy máu.
Đúng thế, từng giọt chảy ra, hơn nữa còn rơi xuống đất.
Chẳng mấy chốc, những giọt máu đó như có thêm sinh mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925209/chuong-1946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.