Tiếng lên nòng vang lên, các quan chức phản đối đó sợ đến mức tè trong quần.
“Đại danh của vua Bắc Lương là thứ mà các ông có thể tùy ý gọi thẳng ra thế sao? Dù vua Bắc Lương gặp nạn nhưng cũng là Vương Tước do đích thân hai đời Thiên Tử phong cho, các ông là cái thá gì mà gọi thẳng tên cậu ấy như thế?”
Thiên Tử tức giận như uy lực cuồn cuộn của trời cao, mọi người đồng loạt quỳ xuống, không một ai dám lên tiếng.
Thiên Tử lạnh lùng nhìn người phát ngôn của bốn gia tộc lớn, sau đó nói: “Tôi nghĩ những lời vừa rồi của các vị không phải là lời thật lòng nhỉ?”
“Phải phải! Thiên Tử nói phải, thật ra chúng tôi thật lòng ủng hộ quyết định của Thiên Tử chỉ là lúc nãy lỡ lời”.
Ông lão tóc bạc gây chuyện lúc đầu vội vàng hùa theo nói.
“Tốt! Nói hay lắm! Như thế chắc là vì các vị tuổi đã lớn, không thể biểu đạt bằng lời thế nên mới gây ra hiểu lầm, đúng không?”
Thiên Tử híp mắt lạnh lùng nhìn mọi người.
“Vâng vâng! Đúng như Thiên Tử nói!”
Mọi người vội cúi người xuống.
“Ừ, nếu đã thế thì các vị từ chức về quê đi, để sau này không phải tái phạm lỗi này nữa. Tốn thời gian của mọi người thì đã đành, ngộ nhỡ mất đầu thì khổ”.
Thiên Tử vừa dứt lời, trưởng lão tông miếu không khỏi thầm bái phục, đừng nhìn Thiên Tử trẻ tuổi mà lầm, thủ đoạn đỉnh của chóp đấy.
Nhân cơ hội này lặng thầm đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925205/chuong-1942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.