“Trước khi lên đường, vua Bắc Lương nói để bọn tôi chuyển lời đến Thiên Tử, nếu chuyến đi này cậu ấy không thể quay về thì bọn tôi sẽ đến thỉnh tội với Thiên Tử thay cậu ấy, sau này không thể phục vụ cho Hoa Quốc, xin Thiên Tử hãy bảo trọng”.
Giang Vạn Long nói đến đây bèn rơi nước mắt, vài giọt nhỏ tí tách lên nền gạch vàng.
Nghe thế Thiên Tử cũng bật khóc.
Đồng thời Thiên Tử cũng nhìn mọi người trong điện nói: “Các vị, mọi người mở miệng ra là nói người thân Tiêu Chính Văn không xứng được phong chức”.
“Vậy tôi muốn hỏi ông Lư – Lư Tự Dũng, làm thế nào mà ông được thăng chức lên làm người đứng đầu Hộ Bộ thế?”
Người Thiên Tử hỏi chính là quan chức già lên tiếng chất vấn lúc nãy.
“Kế thừa chức vụ của bố tôi, cả đời phục vụ cho đất nước”.
Ông lão kiêu ngạo nói.
Dù sao thì nhà họ Lư trước giờ luôn khiêm tốn, mấy đời đều chăm chỉ làm việc cống hiến cho Hộ Bộ, đã nắm giữ được chức vụ quan trọng trong Hộ Bộ.
“Tốt lắm! Tôi nghĩ trong các vị đã có tám mươi phần trăm người đều nằm trong trường hợp như thế này nhỉ?”
Thiên Tử đứng lên vừa đi qua đi lại vừa nói: “Không biết lúc qua đời, tổ tiên của các vị giao lại vài chuyện trong nhà hay là chuyện của quốc gia nhiều hơn nhỉ?”
“Tôi nghĩ chắc là căn dặn tài sản trong nhà, chức vụ quan chức gì đó sẽ do ai đảm nhận, chắc không sai chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925203/chuong-1940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.