Nhưng có một số việc Tiêu Chính Văn bắt buộc phải làm, đây là sứ mệnh của anh.
Khương Vy Nhan chỉ có thể thầm cầu nguyện cho anh, lặng thầm đứng phía sau ủng hộ anh.
Từ thành phố Thiên Phủ đến núi Côn Luân phải đi hàng trăm cây số.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ mất chưa đến một ngày đã đến được một sân nhỏ bên cạnh gò đất Côn Luân.
Vừa bước vào, Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đang nướng đồ ăn cho cháu của mình trong sân.
Bên cạnh là ông Nhạc và bà Nhạc đang nằm trên ghế hóng mát.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhạc Trung Kỳ đứng dậy nói: “Này, thằng nhóc cậu cũng đúng giờ phết đấy, ngày mai vừa đúng một tháng, được, rất…”
Mới nói được một nửa, Nhạc Trung Kỳ khẽ đổi sắc.
Mặc dù vẻ ngoài Tiêu Chính Văn thoạt nhìn đã hồi phục như cũ, nhưng bên trong vẫn còn chất độc tàn dư chưa được loại bỏ.
Đinh Phụng Kiều cũng biến sắc, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu trúng độc à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó kể lại chuyện mình trúng độc cho hai người nghe rồi cười nói: “Ông bà à, độc của tôi đã được giải rồi, bây giờ đã hồi phục kha khá, hẳn có thể đi vào Lôi Hải, Côn Luân rồi”.
Nghe anh nói thế, Nhạc Trung Kỳ hít sâu nói: “Này, có thể cậu vẫn chưa biết sắp tới cậu phải đối mặt với những gì đâu”.
“Cậu có biết tiến vào Lôi Hải Côn Luân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp được cậu, hơn nữa không thể băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925188/chuong-1925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.