Nhiều năm qua đọ sức với giặc ngoại xâm không chỉ là phải thắng ở mỗi trận đấu mà nhiều khi để giảm thiểu tổn thất cho bên mình, Tiêu Chính Văn cũng thường dùng cách này để khiến các nước không dám gây rắc rối.
“Là đệ tử của Hằng Sơn, anh cũng không thể nằm trong trường hợp ngoại lệ, không biết Hằng Sơn các anh có thứ gì đáng giá để tôi lấy không?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thừa Tiếu Thiên nói.
Thừa Tiếu Thiên nghe Tiêu Chính Văn hỏi mình thì hoảng sợ tè trong quần.
Bí mật bất truyền của Hằng Sơn nhiều hơn bí mật của các tông môn khác gom lại, nhưng vấn đề là tiết lộ bí mật của sư môn là tội chết.
Nhưng không giao ra thứ đáng tin thì mình vẫn chết.
“Anh Tiêu, tôi… tôi chỉ có một đôi móc ngọc, đây… đây là móc Dược Vương đích thân sư phụ tôi luyện ra, nghe nói mang trên người có thể tiêu trừ hàng trăm loại độc, xin Tiêu Thiên Vương nhận cho”.
Thừa Tiếu Thiên hết cách chỉ đành nhịn đau lấy bảo vật của sư môn ra.
Đôi móc ngọc này không có tác dụng gì quá lớn với Tiêu Chính Văn.
Nhưng chính là bảo vật tối cao với Khương Vy Nhan.
Nhưng để kiểm tra tính hiệu quả của đôi móc ngọc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Các người đều là người của dược tông, tôi tin chắc hẳn là không thiếu cao thủ dùng độc nhỉ? Ai có thạch tín thì lấy ra đây”.
“Tôi có”.
Một thanh niên vội bước ra khỏi đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925186/chuong-1923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.