“Tôi khuyên cô trước khi tôi ra tay đánh cô thì giao phương thuốc ra đây, mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện, nếu không tôi phải đánh trả lại hai cú tát ngày hôm đó”.
Lạc Thiên Vũ mặt dày vô liêm sỉ nở nụ cười tà ác, đảo mắt nhìn trước ngực Khương Vy Nhan.
“Cô Khương, tôi nghĩ hay là cứ giao phương thuốc cho họ trước, đợi cậu Tiêu đến rồi chúng ta tranh cãi với họ cũng không muộn. Người ta thường nói, người thông minh nên đợi đến thời cơ thích hợp”.
Lúc này Lưu Sùng Hằng lòng như lửa đốt, trông mong Tiêu Chính Văn có thể mau chóng xuất hiện như mong chờ sao trời và trăng.
Nhưng đó chỉ là ý muốn mà thôi.
Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, theo lời hẹn giữa Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, ít nhất phải mười ngày sau Tiêu Chính Văn mới đến thành phố Thiên Phủ.
“Không cần phải nhún nhường với những người này, nếu không họ chỉ được nước lấn tới thôi”.
Trước đây Khương Vy Nhan vẫn luôn bao dung, nhường nhịn với người nhà của mình.
Nhưng sau đó thì sao?
Họ vẫn ép cô vào đường cùng, không còn đường lui.
Thế nên cô tuyệt đối sẽ không nhún nhường bất kỳ ai dù chỉ là nửa bước.
“Hừ, mạnh miệng quá đấy, tiếc là dù cô có muốn lùi bước cũng không còn đường lui nữa rồi”.
Lạc Thiên Vũ cực kỳ xem thường Khương Vy Nhan.
Xét về sức chiến đấu, mặc dù hắn thua xa Độ Thiên Chân Nhân, cũng không thể so được với Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925160/chuong-1897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.