Một câu tổ quốc cần đã đẩy cả chuyện này lên một tầm cao mới.
Nếu Khương Vy Nhan không giao phương thuốc ra có nghĩa là không quan tâm đến toàn cục.
Nếu cô chỉ là một người phụ nữ bình thường thì không sao, nhưng cô lại là vợ của vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn.
Có thể nói rằng, câu nói đó đã ép Khương Vy Nhan vào góc cùng của đạo đức.
“Đúng thế, cậu Lạc nói rất đúng, đây không phải là chúng tôi đòi phương thuốc ở chỗ cô mà là vì cứu người. Vua Bắc Lương một lòng thương dân như con, lẽ nào cô Khương trơ mắt nhìn người dân chết thảm thế sao?”
Một ông lão ở phía sau La Trường Minh và Lạc Thiên Vũ bước ra, vuốt râu, đôi mắt già nua tham lam nhìn Khương Vy Nhan lạnh lùng hỏi.
“Cô Khương, chỉ là một phương thuốc thôi, nếu có thể cứu được người dân thì dù tôi có dâng hiến mạng sống cũng có làm sao đâu?”
Lại một ông lão khác chen ra khỏi đám người giả vờ đứng đắn, dõng dạc nói.
“Chỉ một phương thuốc ư? Các ông thật mạnh miệng, trong Bát Cực Tục Mệnh Đan này còn một vị thuốc nữa là máu người, hay là ông hiến máu của ông ra đi”.
“Chính ông cũng đã nói nếu có thể cứu được người dân thì ông có hiến dâng mạng sống cũng không sao mà”.
Lưu Sùng Hằng nghiến răng nghiến lợi chắn trước người Khương Vy Nhan hét lên với đám người.
“Ông!”
Vừa rồi ông lão đó chỉ thuận miệng nói thôi, đừng nói là bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925154/chuong-1891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.