“Đúng thế, tốc độ lây lan của cadaverine rất nhanh, đặc biệt khi hiện giờ bệnh viện còn chưa có cách giải quyết nào, gần như ngày nào cũng có hàng trăm người chết một cách đau đớn, nếu như chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn thì quả thực là làm trái với ý trời!”
Lưu Sùng Hằng cũng tiến lên trước giải thích.
“Theo tôi thấy, chuyện này vẫn cần thảo luận với cậu Tiêu!”, Độ Thiên Chân Nhân nhíu mày nói.
Khương Vy Nhan trầm tư hồi lâu, sau đó bước nhanh lên phòng ngủ trên tầng hai, nói cho Tiêu Chính Văn nghe đại khái về chuyện phát sinh gần đây.
“Em có cách gì không?”
Sau mấy ngày điều dưỡng, tình hình của Tiêu Chính Văn đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà thôi.
Ít nhất việc xuống giường đi lại loanh quanh cũng không còn khó khăn nhiều nữa.
Hơn nữa, thi thoảng còn có thể đánh võ, chỉ là sẽ hơi mệt mỏi, toàn thân vô lực.
“Em cảm thấy thời gian không đợi ai cả, bắt buộc phải tới thành phố Thiên Phủ ngay lập tức, lỡ như Bát Cực Tục Mệnh Đan thật sự có thể giải độc, vậy thì chẳng phải là chúng ta sẽ cứu sống được rất nhiều người hay sao!”
Khương Vy Nhan nghiêm túc nói.
Nghe thấy Khương Vy Nhan nói ra những lời này, Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy vui mừng.
Mặc dù Khương Vy Nhan là một người phụ nữ thế nhưng cũng biết lo cho nước cho dân, điều này vô cùng đáng quý.
“Em nói không sai, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925151/chuong-1888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.