Thế nhưng với tình hình trước mắt thì đây chỉ điều này chỉ là mơ mộng viển vông.
Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng tỏ ra cung kính với ông lão Côn Luân như thế thì Võ Thí Thiên ông ta có là gì?
Ông ta dám ra tay với Tiêu Chính Văn vào lúc này sao?
Ông ta không dám!
“Hừ! Tiêu Chính Văn, không ngờ cái mạng của thằng ranh cậu cũng lớn thật đấy!”
Võ Thí Thiên nghiến răng gằn ra một câu độc địa, bực tức quay người đi xuống núi.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng chú ý đến bóng lưng đơn độc bên trên đỉnh núi phía xa!
“Võ Thí Thiên?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói.
“Không sai, ông ta cũng coi như một kẻ có dã tâm, có điều ông ta đã lấy được một nửa trái tim rồng Hắc Long mà mãi vẫn không có cách nào dung hợp, mười phần thì có tới tám chín phần ông ta đến để cướp đoạt Thiên Sơn Thư Lục!”
“Cậu phải thật cẩn thận với người này và cả dược sư Hoàng, hai kẻ này thật ra đều là những người được chọn cho vị trí Thiên Tử vào mấy chục năm trước, có điều bọn họ không có trái tim nhân từ như Thiên Tử cũ nên đã không được chọn!”
“Thế nhưng nhiều năm qua sự thèm khát muốn được ngồi lên vị trí Thiên Tử của bọn họ vẫn chưa từng thay đổi, thậm chí Võ Thí Thiên đã từng nghĩ tới chuyện dựa vào võ tông để cưỡng chế chiếm đoạt vị trí Thiên Tử!”
“Nếu như có một ngày hai người đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925122/chuong-1859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.