Vào lúc con dao quân đội năm cạnh cắm xuyên qua yết hầu của Lâm Phi Dương, hắn phát ra một tiếng gầm phẫn nộ không cam tâm.
Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể phát ra tiếng gầm phẫn nộ mà thôi, một giây sau, cơ thể của Lâm Phi Dương đã mềm nhũn ra, vô lực ngã xuống.
Máu tươi men theo gò má chảy vào trong khoang miệng của Hứa Hoài Viễn.
Mùi máu tanh nồng xộc lên, Hứa Hoài Viễn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.
Lâm Phi Dương chết rồi!
Lúc này, không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Lâm Phi Dương – đệ tử của thủ lĩnh Thiên Sơn, một trong năm đại danh sơn đã chết!
Tiêu Chính Văn rốt cuộc có lá gan to tới mức nào?
Lẽ nào thật sự không coi nhà họ Trương và năm đại danh sơn ra gì hay sao?
“Hứa Hoài Viễn, tiếp theo là đến phiên ông rồi! Ông nói cho tôi biết, ông là ai? Rốt cuộc ông có điểm gì hơn người?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa dùng tay túm lấy cổ áo của Hứa Hoài Viễn, nhấc lão lên từ trong cái hố lớn hình người.
Nhìn Hứa Hoài Viễn bị Tiêu Chính Văn nhấc ra khỏi cái hố lớn hình người như nhấc một con chó chết, trừ Đại trưởng lão ra, tất cả mọi người đều không chịu đựng được mà nhắm chặt hai mắt.
“Ông cho rằng thứ gọi là tuyệt kỹ của Hoa Sơn có thể qua được mắt của Tiêu Chính Văn tôi sao? Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925096/chuong-1833.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.