Người vẫn còn chưa đến nơi đã có thể bộc lộ được sức mạnh lớn như vậy, không phải thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn thì còn có thể là ai được nữa!
“Hừ, thằng ranh Tiêu Chính Văn đúng là điên cuồng!”
Người đàn ông trung niên sải bước, đi thẳng lên đàn tế, cặp mắt sắc lạnh như diều hâu nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã vận dụng thể lực tới mức cực hạn!
Ngay cả con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng như nặng tới nghìn cân!
Lúc anh nhìn vào người đàn ông trung niên phía đối diện, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác tuyệt vọng!
“Nguy rồi!”
Tiêu Chính Văn nghiến răng ken két, hít sâu vào một hơi, dùng hết sức lực trong cơ thể mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
“Hừ! Tiêu Chính Văn, không ngờ cậu cũng có thể lĩnh hội được đến bước này, thật là vượt xa so với dự tính của tôi!”
Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, trong ánh mắt ngược lại còn mang theo vẻ tán thưởng.
Chỉ là Tiêu Chính Văn nghiến răng đứng nguyên tại chỗ, lúc này, anh thậm chí còn không dám mở miệng, sợ rằng chỉ cần bản thân lên tiếng thì sẽ mất đi ngụm khí này, tới lúc đó thể lực sẽ không chống đỡ nổi!
“Là sư bá Hứa Hoài Viễn!”
Mấy đệ tử của Hoa Sơn vui mừng trông ra, thậm chí còn sung sướng hô hào.
Hứa Hoài Viễn?
Ánh mắt của Đoàn Hải Long không khỏi đổ dồn về phía người đàn ông trung niên, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925085/chuong-1822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.