“Mày…”
Cừu Vạn Lý yếu ớt giơ cánh tay lên chỉ vào Tiêu Chính Văn.
Nhưng lục phủ ngũ tạng của cụ ta đau đến mức cụ ta không nói nên lời.
“Người dân Hoa Quốc đều nhỏ bé như giun dế sao?”
Tiêu Chính Văn sải bước đi đến trước mặt Cừu Vạn Lý, nhấc chân giẫm lên bụng cụ ta.
“A!”
Cừu Vạn Lý hét lên một tiếng cực kỳ thảm thiết.
Đồng thời cả người cong lại như một con tôm lớn bị đạp phải thắt lưng, giơ hai tay ra định ôm lấy chân Tiêu Chính Văn.
“Bảo tôi buông tay chịu trói, chết toàn thây à?”
“Ầm!”
Tay Cừu Vạn Lý chưa kịp túm được chân Tiêu Chính Văn thì đã bị anh lên đầu gối khiến cụ ta đập người vào cửa trước.
Cả người Cừu Vạn Lý dính chặt dưới đất trượt về phía trước hơn mười mét.
Cả gương mặt đều dính đầy máu, thậm chí không còn nhìn rõ mặt mày thế nào nữa.
“Chẳng phải ông nói muốn báo thù cho Trương Đạo Linh sao?”
Tiêu Chính Văn nhấc chân lên giẫm lên mặt Cừu Vạn Lý.
Chỉ nghe tiếng xương răng rắc, xương quai hàm và xương gò má của Cừu Vạn Lý đều bị nghiền nát, toàn bộ khuôn mặt lõm vào trong.
Mọi người xung quanh nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu không biết quy tắc của võ tông à? Trong cuộc thi không được làm hại đến tính mạng người khác. Nếu Cừu Vạn Lý đã thua trận, cậu cần gì phải đối xử tàn nhẫn với ông ta như thế”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925077/chuong-1814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.