Dược sư Hoàng lắc đầu nói: “Đại hội liên minh võ thuật là sân nhà của Đoàn Hải Long, ông ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ có một mình ứng chiến mà thôi!”
“Thiên hạ võ tông, anh hùng tập hợp, một mình Tiêu Chính Văn cho dù toàn thân bọc sắt thì cũng chỉ có thể bóp nát vài cây đinh!”
“Sông có khúc, người có lúc! Bây giờ Long Các cũng được, Thiên Tử cũng được, thậm chí bao gồm cả võ tông, ai cũng không cứu nổi Tiêu Chính Văn, chỉ xem lần này, không biết Võ Thí Thiên có đến hay không”.
“Nếu Võ Thí Thiên cũng được mời đến thì Tiêu Chính Văn sẽ thêm phần chết!”
Dược sư Hoàng vừa nói vừa chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
Tiêu Chính Văn sống hay chết đều không liên quan gì đến cụ ta.
Nhưng chuyện này đã đến một nút thắt khác.
Xét đến lợi ích của Dược Vương Cốc, chỉ khi đứng về phía đối đầu với Tiêu Chính Văn thì mới có thể đạt được tối đa lợi ích, mà ông cụ ở Côn Luân kia mới là nhân vật khiến dược sư Hoàng lo lắng nhất.
Ai dám bảo đảm rằng cụ ấy sẽ không xuất hiện đột ngột như mọi khi trong ngày hôm đó?
Thực lực Đoàn Hải Long chắc chắn không thể sánh bằng người đó.
Chỉ trong một cái búng tay của người đó cũng có thể khiến xóa sổ bọn họ.
“Cốc chủ, lẽ nào lần này, ông không đi sao?”
Đại trưởng lão cau mày hỏi.
“Nói tôi bị bệnh không thể ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3925052/chuong-1789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.