Chương 1287
Người đàn ông trung niên trông mặt mày dữ tợn, bàn tay to nắm chặt tóc của cậu bé.
Dù cậu bé nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố nghiến răng nghiến lợi, không hề khóc thành tiếng.
“Tưởng Văn Lộ! Người mà cậu sỉ nhục năm đó là cô gái Hoa Quốc chúng ta! Cô bé mới chỉ mười sáu tuổi mà đã bị cậu giam cầm trong doanh trại, làm nhục đến chết!”
“Cậu có biết rằng với tư cách là sĩ quan của Hoa Quốc, cậu làm vậy thì sẽ bị trời trừng phạt không hả?”
“Nếu tôi không sa thải cậu thì công đạo ở đâu?”
Giang Vạn Long chỉ tay vào cậu bé, gầm lên.
Tưởng Văn Lộ đắc ý cười lớn, đẩy cậu bé vào tay một thành viên trong đội chấp pháp, sau đó chắp tay sau lưng, chỉ vào mình nói: “Hừ, Giang Vạn Long, rõ ràng là vì ông đố kỵ!”
“Ông không ưa tôi, cũng không sao cả! Ông Lạc có con mắt tinh tường biết nhìn người, bây giờ chẳng phải tôi được ăn no mặc sướng, hưởng vinh hoa phú quý rồi sao? Nhưng ông thì thảm rồi!”
“Các người đúng là cá mè một lứa! Sớm muộn gì cũng có ngày các người không được chết tử tế đâu!”
Giang Vạn Long vô cùng tức giận, hai mắt trợn ngược lên, nhưng lại không thể làm gì Tưởng Văn Lộ trước mắt.
“Hừ, đừng phí lời nữa, tội trạng trong lời khai này, ông có nhận không?”
Tưởng Văn Lộ vừa nói vừa vứt tờ lời khai vào tay Giang Vạn Long.
Nội dung viết bên trên cũng rất đơn giản, ba các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3924550/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.