Chương 369: Nếu tôi là chủ soái Bắc Lương
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói: “Đại sư Bàng nói quá lời rồi”.
Sau đó, hai người nói mấy câu, rồi Hàn Lợi Dân hộ tống Bàng Ngọc Thành ngồi xe riêng quân sự đến khách sạn đã được sắp xếp từ trước.
Còn Tiêu Chính Văn cũng rời khỏi phòng chờ VIP từ cửa sau.
Khi anh xuất hiện ở bãi đỗ xe, đúng lúc Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp đang kích động và hưng phấn bàn luận chuyện hôm nay.
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn? Sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt Khương Mỹ Nghiên rất khó coi, hỏi với vẻ kiêu căng lạnh lùng, ánh mắt còn tỏ vẻ mỉa mai và khinh bỉ.
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn cô ta, tùy ý đáp: “Đến đón người”.
Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế, lập tức ôm bụng cười mỉa: “Anh đến sân bay đón người? Tiêu Chính Văn, anh đừng đùa thế chứ? Một con chó hoang như anh thì có thể đến sân bay đón ai được?”
“Chắc không phải anh đến đón đại sư Bàng Ngọc Thành đấy chứ?”
Khương Mỹ Nghiên cố ý cười đầy châm chọc.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh lùng đáp: “Sao cô biết là không phải chứ?”
Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp nghe thấy vậy thì sững sờ, sau đó cười ầm lên.
“Mẹ kiếp! Tiêu Chính Văn, không thể không nói anh đúng là người mặt dày nhất mà tôi từng gặp trên đời này! Loại không cần mặt mũi như anh mà ra ngoài kinh doanh thì chắc chắn là phất to!”
Ngô Khoan Nghiệp cũng nhếch mép cười nói.
Cái tên Tiêu Chính Văn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3923633/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.