"Ông là đồ khốn kiếp, ông đã làm hại tôi rồi!"
Lão Vương tát bà ta một cái, quát lớn: "Có hai đứa cháu mà bà không thèm bán hết, chỉ bán có một đứa, còn muốn bán với giá cao như vậy thì làm sao có thể? Giá chỉ có thể cao đến mức này thôi, bà hiểu chưa?"
“Hơn nữa có tiền thì trốn đi, con gái bà còn có thể tìm được chúng ta sao?"
"Hu hu..."
Ngô Tuệ Lan ngồi thụp xuống đất, bắt đầu khóc lớn.
Lúc này, theo yêu cầu của Triệu Tử Vinh, Mục Thiên Lam lái chiếc xe Bentley của mình về nhà.
"Mẹ, mẹ đã về rồi!"
Bé Doanh lập tức chạy tới, ôm đùi mẹ nói: "Mẹ, anh trai được bà ngoại bể đi mua kẹo hồ lô. Nhưng đến giờ vẫn chưa chịu về, bé Doanh nhớ anh trai lắm!".
Mục Thiên Lam nghe thấy vậy, cơ thể mềm mại của cô bắt đầu run rẩy, vội vàng hỏi: "Đã ôm đi được bao lâu rồi?"
Bé Doanh lắc đầu: "Lúc ông ngoại rửa chén, bà ngoại đã ôm anh trai đi, không biết bao lâu, hình như là rất lâu rồi"
Bé con còn chưa có khái niệm về thời gian.
Trái tim Mục Thiên Lam trầm xuống ngay lập tức, vội vàng kêu: "Bố! Bố mau ra đây đi!"
"Chuyện gì?"
Mục An Minh đang mặc tạp dề chạy ra.
Mục Thiên Lam vội kêu lên: "Bé Doanh nói lúc bố đang đưa chén ở đây, thì bé Lạc bị mẹ ôm đi mua mứt quả, từ lúc bố rửa chén đến bây giờ đã qua bao lâu?"
Mục An Minh nhìn đồng hồ nói: "Khoảng bốn mươi phút."
Tim Mục Thiên Lam lập tức chìm xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-soai-bat-nat-vo-toi-nam-mo-di/1121425/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.