Mấy người đàn ông to khỏe đang đánh đập Ngô Tuệ Lan nghe vậy thì càng đánh
mạnh tay hơn, tiếng kêu thảm thiết của Ngô Tuệ Lan cũng trở nên thê thảm hơn rất
nhiều.
Răng rắc!
Hai tay Thẩm Thị Thu nắm chặt, bà rất muốn ra tay cứu Ngô Tuệ Lan nhưng vì hai đứa bé nên bà nhịn. Vì bà biết, một khi ra tay, đến khi bị trả thù, nếu bà không gánh
vác được thì sẽ liên lụy đến hai đứa bé.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Mục Thiên Lam hét lên: “Lúc mẹ tôi còn có quyền có thế, đúng là bà ấy rất thích khoe khoang nhưng bà ấy cũng chỉ dừng lại ở mức độ khoe khoang
mà thôi. Nếu bà không làm hại con tôi thì mẹ tôi cũng không dẫn người tới đánh bà, là do bà sai trước. Huống hồ lúc đó mẹ tôi cũng bị bà đánh trả rồi, thậm chí còn bị đánh thảm hơn bà, như vậy mà vẫn chưa đủ sao?”
“Sau khi bà bị bắt, mẹ tôi có đi khoe khoang, hiện giờ bà phát đạt rồi thì bà cũng có thể khoe khoang với mẹ tôi mà. Nhưng bà có thể có chút nhân phẩm không? Đừng kêu người động tay đánh bà ấy nữa.”
“Lúc mẹ tôi có quyền có thể ra sao cũng chưa từng vô duyên vô cớ đánh bà phải không? Sao đến lượt bà mà bà khoe khoang còn chưa đủ lại còn muốn động tay
động chân vậy? Lẽ nào bà không có chỗ nào đáng để khoe khoang nên nhất định
phải dùng cách này để khiến mẹ tôi khó chịu hay sao?”
Cô trở nên điên cuồng và cực kỳ oán hận, gào đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-soai-bat-nat-vo-toi-nam-mo-di/1121410/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.