"Cái gì?"
Mục Thiên Lam phải bất tỉnh trước đây. "Vì để cứu con mà Tiêu Thanh phải mượn dì hai mươi bảy nghìn tỷ mua Sâm Huyết Rồng?" "Thật là."
Ngô Tuệ Lan trừng mắt nói.
Mục Thiên Lam khóc tự trách mình:"Tiêu Thanh, sao anh hồ đồ vậy lấy nhiều tiền như vậy để cứu em thật sự không đáng mà."
Tiêu Thanh lau nước mắt cho cô, dịu dàng cười nói:"Trong lòng anh em là vô giá, đừng nói là hai mươi bảy ngìn tỷ, cho dù là hai trăm nghìn tỷ, hai triệu nghìn tỷ anh cũng không tiếc tiêu cho em. Vì vậy em không cần tự trách mình, chỉ cần có em đã là mặt trời với anh rồi."
Mục Thiên Lam rất cảm động khi nghe vậy, cô nói với Thẩm Thị Đông:"Dì, chờ khi con khỏe lại, con nhất định sẽ kiếm tiền trả nợ cho dì."
Thẩm Thị Đông xấu hổ cười: "Không cần trả, dượng con có thể sống được đều là công lao của con. Nếu không phải con tìm được dì, Tiêu Thanh sẽ không biết dì, cũng sẽ không kêu Lưu đạo trưởng cứu dượng " "Vì vậy con không nợ dì mà là dì thiếu nợ con."
Bà quyết định rồi nhất định phải trả hai mươi bảy nghìn tỷ lại cho tập đoàn Cửu Châu, bà không thể để Tiêu Thanh nợ hộ quốc chiến soái được. "Tiêu Thanh và dì thật là người có hiểu biết sâu sắc!"
Ngô Tuệ Lan vui vẻ nói.
Lúc này, Tiêu Vĩnh Nhã vẻ mặt khổ sở, đi tới trước mặt Thẩm Thị Đông hỏi: "Thị Thu...mấy năm nay bà ấy có khỏe không?" Gần ba mươi năm rồi nhưng ông ấy vẫn không thể quên người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-soai-bat-nat-vo-toi-nam-mo-di/1121111/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.