Hoàng Phủ Hạo Thiên nghe vậy, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Hàn Chiến, phát hiện trên mặt hắn có một tia đỏ sậm khả nghi thì thiếu chút nữa bật cười, “Ngươi sẽ không phải là đang ghen chứ?”
Đáp lời hắn là một bóng đen hướng tới trước mặt, Hoàng Phủ Hạo Thiên cơ trí tránh được chén trà vọt qua thiếu chút nữa dính cứng trên cửa, lắc mình trốn vào ngự thư phòng liên thông, ngồi trước bàn đọc sách đập bàn cười to mãnh liệt.
Đám cung nữ thái giám canh giữ ngoài cửa không khỏi có điểm tò mò, kiễng cao mũi chân nhìn nhìn hướng trong cửa. Những việc có thể khiến cho hoàng thượng cao hứng không nhiều lắm, không biết gương mặt muôn đời băng giá Chiến đại nhân nói cái chuyện cười gì mà có thể khiến cho long tâm hoàng thượng vui mừng khôn xiết đến thế.
Một tiếng kim loại ma sát khẽ vang lên, Hàn Chiến đã nắm trong tay thanh trường kiếm bảy thước nhắm thẳng vào Hoàng Phủ Hạo Thiên đang cười đến muốn dính mặt vào bàn.
“Băng..... Băng sơn, băng sơn... Phốc ---- ha ha ha.....” Hoàng Phủ Hạo Thiên miễn cưỡng phun ra hai chữ, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt vạn năm băng giá hồng hồng của Hàn Chiến, không nhịn được lại tuôn ra tiếng cười lớn hơn.
“Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?” Một giọng nam ôn nhã, thanh nhuận vang lên, thuận theo bay tới mùi hương hoa lan nhàn nhạt, Hoàng Phủ Phượng Thiên một thân quan phục tử sắc thêu ba vuốt Kim Long, chậm rãi bước vào cửa. Thấy tình cảnh bên trong phòng khách, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luyen-tuyet-han-tuyet-truyen-ky/2448165/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.