Tiêu Phàm lại mở mắt lần nữa, thứ đập vào mắt đầu tiên là bức tường trắng xóa, hắn khẽ giật thân mình, người đàn ông đang tựa vào ghế ngủ gật lập tức tỉnh dậy: “Cảm giác thế nào?”
“Ừm,” Tiêu Phàm hoạt động tay chân, đã không còn cơn đau như xé rách trước đó, trải qua một đêm nghỉ ngơi, thấy tươi tỉnh hơn hẳn, đánh giá xung quanh, trong căn phòng rộng lớn sáng trưng sô pha, TV, điều hòa, phòng tắm đầy đủ mọi thứ: “Nơi này là?”
“Dạ Phi nhét chúng ta vào phòng bệnh riêng.” Đường Tuấn thở dài, dường như bực Dạ Phi chuyện bé xé ra to.
“À,” Tiêu Phàm thấy vết máu bầm nơi xương gò má của anh, chỉ sợ phải qua vài ngày nữa mới có thể bớt sưng. Rõ ràng nắm đấm chịu nhiều hơn mình, lại canh giữ trước giường không rời một tấc, cũng không nói ra lời thăm hỏi, hành động ngốc nghếch ấy, ngay cả gương mặt vẫn là vẻ lạnh lùng trong trí nhớ: “Cậu không đi nghỉ ngơi?”
“Tôi nghỉ đủ rồi,” Đường Tuấn vươn tay bao lấy mu bàn tay Tiêu Phàm, nói nghiêm túc:
“Ở trong này, yên tâm hơn nhiều.”
“Ha ha,” lời tâm tình ngọt ngào hơn Tiêu Phàm cũng từng nghe qua, cho dù chỉ bảy chữ ngắn ngủi đã làm hắn cảm động, để dời đi tình cảm mênh mông trong lòng, Tiêu Phàm nói: “K đâu?”
“Còn đang hôn mê,” Đường Tuấn nhíu mày: “Phi nói, chờ vết thương cậu ta lành sẽ ném thẳng qua bệnh viện ở Mĩ, mặc kệ cậu ta có nguyện ý hay không, kéo cậu ta lên bàn mổ cho bằng được.”
“Đúng vậy, sớm chữa trị cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-tan-cong-mot-phia/36431/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.