Lúc gặp lại Lăng Trần, không hiểu sao Tiêu Phàm lại có cảm giác như đã trải qua một đời. Cậu ta mặc một chiếc áo lông cổ cao màu nâu nhạt, ngoài phủ một chiếc áo khoác vàng nhạt, mái tóc bạch kim tung bay trong gió lạnh, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia sáng, mang theo vẻ cao ngạo cùng càn quấy không thay đổi.
Lăng Trần tay đút túi bước đến trước mặt Tiêu Phàm, vẻ cười bình tĩnh, cậu ta nói:
“Tiêu Phàm, tôi đã từ chức rồi.”
Kết quả như vậy cũng chẳng bất ngờ, nhưng chính tai nghe vẫn làm Tiêu Phàm thấy chua xót. Hắn bỗng nhớ trước đây có nghe một câu: lúc mất đi rồi mới biết đã thật sự mất đi.
“Xin lỗi.”
“Không liên quan đến cậu mà,” Lăng Trần liếc nhìn Tiêu Phàm khó hiểu, lại lập tức dời mắt: “Bọn họ bất mãn với tôi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“…”
“Thôi được rồi, đừng làm như trời sắp sập thế chứ, tuy tôi đi rồi nhưng tôi sẽ không vứt bỏ cậu đâu, bé ngoan ~”
“Đi chết đi, ai là bé ngoan của cậu!”
Tổng giám đốc SA Phương Tiềm khách sáo giữ lại một hồi, cuối cùng vẫn là bát nước hất đi không hốt lại được. Không ai hiểu rốt cuộc đã sai lầm ở đâu, là quá mức dung túng tính cách của Lăng Trần, hoặc là hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của nhân viên. Tóm lại, lúc Lăng Trần dọn đồ rời đi tất cả mọi người đều cố gắng lảng tránh. Từ giờ trong tòa nhà của SA, sẽ không còn một nhà thiết kế quảng cáo thiên tài, sẽ không còn một tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-tan-cong-mot-phia/36424/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.