Đây là lần đầu tiên Tiêu Phàm nhìn thấy Đường Tuấn khóc, một giọt nước duy nhất lướt qua khuôn mặt ngày thường cứng nhắc. Không gào thét điên cuồng, không khóc lóc đau khổ, nước mắt của Đường Tuấn như con người của anh, lạnh giá nhìn như không chút tình cảm.
Nhưng ai có thể nói, ai không đau thương đến cực hạn.
Nếu trong mắt cậu tình yêu là vui đùa, nếu sự chờ đợi tan vỡ là hư không, nếu sự theo đuổi của tôi không có giá trị…
“Xin lỗi, đã quấy rầy cậu.” Đường Tuấn nhếch khóe môi, sống lưng thắng tắp, từng bước rời khỏi nhà Tiêu Phàm.
Đêm tối chôn vùi hình bóng Đường Tuấn, cùng sự chờ đợi và nỗ lực chấp nhất, đơn thuần mà không hối hận.
“Anh Phàm…” Yoyo sợ hãi gọi.
“Cút!! Con mẹ nó cút hết cho tao!!” Rống giận, rít gào, đuổi cổ một đám cả trai lẫn gái.
Tiêu Phàm chính trị chi lập, nhận chức quản lý nghiệp vụ của công ty quảng cáo Special Acquire, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ham mê lớn nhất đời người: yêu thích mỹ nhân; yêu cầu đối với người yêu: là một mỹ nhân; châm ngôn không đổi: mỹ nhân làm gì đều có thể tha thứ.
Nhưng giờ khác này, mọi nhận thức đều bị phá vỡ. Hắn cảm thấy, hắn đã không thể tha thứ cho gương mặt xinh đẹp này, giống như hắn không thể tha thứ chính mình.
Tiêu Phàm nhặt lên món đồ Đường Tuấn đánh rơi vỡ dưới đất, là một món ngọc điêu khắc thủ công. Người khắc tay nghề không khéo léo lắm, nhưng lại hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-tan-cong-mot-phia/3008980/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.