Hiệu lực của xuân dược thật không thể khinh thường, không lâu sau, hô hấp Đường Tuấn bắt đầu trở nên dồn dập, toàn thân ửng hồng, trong người như có hàng nghìn hàng vạn con kiến bò qua bò lại cắn cắn. Cảm giác ngứa tê dại mãnh liệt khiến đầu óc mất lý trí, cho dù là ai, làm gì đi nữa, làm ơn có thể giúp anh thoát khỏi giây phút hùng hực như lửa đốt này.
“Nhanh thế đã có cảm giác?” Tiêu Phàm cầm dây từ phòng ngủ đi ra, quấn quanh dục vọng đang gào thét của Đường Tuấn.
“Cậu…” Đường Tuấn cả người vô lực thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, đáy mắt hiện lên sự cầu xin: “Đừng… Hừ… đùa như thế.”
Tiêu Phàm cười cười, thổi gió bên tai Đường Tuấn: “Hôm nay, chỉ cho cậu lên tới đỉnh từ phía sau thôi.”
“Không…” Đầu lưỡi Tiêu Phàm liếm liếm đầu ngực anh, một tay vuốt ve hầu kết, tay còn lại vòng ra sau thâm nhập vào trong cơ thể đối phương, thuần thục ấn lên những nơi mẫn cảm.
“A…” Bị xuân dực bào mòn tâm trí làm sao có thể chịu được sự kích thích đến vậy, Đường Tuấn đau khổ lắc lắc đầu, trong cơ thể truyền đến cảm giác khó chịu. Không đủ, càng muốn thứ nóng rực kia xuyên vào, muốn người kia dùng sức ra vào, nếu không sự ngứa ngáy kia không thể kìm hãm nổi.
“Muốn không?” Giọng Tiêu Phàm khàn khàn, đầy mê hoặc mà ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không chịu nổi, nhưng không được, trước khi thưởng thức mỹ vị, phải cho cậu ta biết thân biết phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-luoc-tan-cong-mot-phia/3008974/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.